Tình cách trở

Tôi viết / Truyện ngắn      1.240 - 0      6 năm trước
Tình cách trở
1 0
Trong một buổi chiều trời mưa thật to, phía dưới một tán cây cổ thụ.
 
_ Anh đi về đi. Đừng theo tôi nữa. Anh có gì để lo cho tôi chứ, nghèo rớt mồng tơi mà còn đèo bồng. – Cô gái ra sức đẩy chàng trai ra và gắt giọng. Chàng trai té lăn nhào, người ướt sũng, gương mặt nhếch nhác toàn nước không thể phân biệt đâu là nước mưa đâu là nước mắt vẫn cố gắng đứng dậy cầm lấy đôi bàn tay trắng nõn kia.
 
_ Anh xin em đấy. Lúc đầu em nói dù anh nghèo em vẫn yêu anh mà.
 
_ Lúc đó là tôi ngu. Tôi còn tin vào chỉ cần tình yêu là đủ, rồi mọi chuyện sẽ qua, thật là trớ trêu. Bây giờ khác rồi, không tiền cả mạng cũng không có huống chi yêu đương. Biến khỏi mắt tôi. – Cô lại đẩy anh ra, và chạy nhanh vào nhà khóa cửa lại.
 
Trong đêm, trời mưa xối xả, trôi đi hết nước mắt của anh, và làm anh không thể nhìn rõ phía trước, như cảm nhận của anh về cuộc sống của mình hiện tại, mơ hồ, không biết khi nào kết thúc. Một chàng trai thơ thẩn đi trong mưa, anh đi như một bóng ma, đờ đẫn, mệt mỏi. Mưa rơi như lòng anh đang chảy máu, từng hồi từng hồi, giết chết anh.
 
Thanh Hải là một chàng trai nghèo khổ, đang phụ việc cho một nhà tá điền. Năm 14 tuổi anh mất cả cha lẫn mẹ trong một tai nạn đắm tàu, tiền của của gia đình cũng theo đó mà chìm xuống dòng sông. Từ đó anh trở thành trẻ mồ côi, người trong xóm thương tình có dư gì thì đem cho anh một ít, cứ vậy anh từ từ lớn lên và trở thành một người tự lập, mỗi ngày được ông chủ thương nên cơm no, mặc ấm nhưng anh vẫn chưa có gì trong tay, cầu mong một ngày ông trời thương anh, thấy được sự chăm chỉ của anh mà cho anh bớt vất vả.
 
Trong lúc phụ ở nhà tá điền, anh đem lòng yêu Minh Châu, một cô gái xinh đẹp, gia cảnh vừa phải, không giàu không nghèo, nhà ở cạnh bên. Anh hiểu hoàn cảnh của mình nên không dám hé nửa lời. Nhưng cô gái kia nhận biết được tình cảm của anh, thương anh chịu khó nên cô chủ động làm quen. Cứ vậy rồi hai người yêu nhau, trao cho nhau những lời hẹn ước. Nhưng vì anh quá nghèo, gia đình cô ngăn cản không cho cô đến với anh, đến một bữa ăn đàng hoàng anh cũng không thể cho cô vậy thì anh lấy gì để đảm bảo cuộc sống sau này cho cô. Trong lúc chán nản cùng cực với tình yêu của hai người thì có một chàng trai khác xuất hiện, anh ta giàu có bảnh bao từ thành phố về và đem lòng yêu cô. Cô dửng dưng bỏ lại chàng trai kia ở phía sau.
 
Anh lang thang khắp nơi cả đêm, trời sáng khi nào anh cũng không hay biết, anh yêu cô, yêu đến ngây dại, anh và cô đã thề yêu nhau đến chết, nhưng tại sao bây giờ anh phải cô đơn một mình nhìn cô vui vẻ bên một vòng tay khác. Đi, cứ đi, anh đi hết tối rồi tới sáng, đâu đâu cũng thấy bóng dáng cô. Bất giác anh đi đến bờ sông, nơi hẹn hò bí mật của anh và cô, nơi hai người hằng ngày ra trò chuyện, nơi lần đầu tiên anh gặp cô. Bao kí ức ùa về rồi hụt hẫng, anh bỗng cảm thấy sự tồn tại của mình không còn giá trị, một lần nữa anh lại mất hết tất cả, mất người quan trọng nhất cuộc đời anh. Rồi anh đi dần xuống dòng sông, anh không còn tha thiết với cuộc sống này nữa, dòng sông này chính là nơi cho anh một cuộc sống mới, vậy hãy để dòng sông này kết liễu cuộc sống của anh.
 
_ Á…á….. – Một âm thanh thất thanh la lên từ dưới lòng sông, khi anh bước xuống sông vô tình chạm cái gì đó vấp ngã và đè lên nó, bất chợt một cô gái trồi đầu lên. Hai người sửng sốt nhìn nhau.
 
_ Cô là ai, tại sao ở đây? – Anh hốt hoảng hỏi lại cô.
 
_ Tôi…Tôi đang ngăm cho mát thôi, anh là ai, sao ngang nhiên đi xuống đây chỗ con gái người ta tắm.
 
_ Cô hụp sâu như vậy ai mà thấy cô.
 
“chát” một bàn tay vô thẳng mặt anh làm anh bừng tỉnh.
 
_ Nhìn cái gì mà nhìn, giờ thì cũng đã biết tôi đang tắm rồi sao không đi mà cứ nhìn thẳng vào hả. – cô gái kia chỉ có một cái yếm đỏ nhỏ che được khuôn ngực.
 
_ Tôi xin lỗi. – anh lẫm bẫm – Ông trời thật không thương, sống không được đến muốn chết cũng không được.
 
Cô gái chạy lên bờ vơ cái áo choàng và khoác vội lên người.
 
_ Này, sao muốn chết? – Vịn vai anh ta lại và cô trợn mắt nhìn.
 
_ Sao tai cô thính vậy hả? Không phải chuyện của cô !
 
_ Buồn mà không nói ra là ung thư tâm hồn nhé. Con người mấy người thật là kỳ quặc, cứ giữ khư khư trong người làm gì, vô tư như tôi không phải tốt sao. Tôi không quen anh, nhưng có lẽ tôi và anh cũng có duyên, tôi không nhiều chuyện nhưng tôi có thể lắng nghe anh khi đó anh sẽ thoải mái hơn nếu được nói ra.
 
Cô gái kia nhìn rất lạ, Thanh Hải chưa thấy cô lần nào trong làng mình, không lẽ cô là người làng bên, tại sao qua tận đây để tắm? Bất kể cô ta là ai, nhưng kì lạ là cô có một vẻ thu hút mê hồn, không hiểu sao anh thấy cô thân thiết đến vậy. Anh cũng không ai tâm sự, kể cho một người xa lạ như cô cũng không ảnh hưởng gì mà cũng làm anh nhẹ lòng hơn. Anh ngồi xuống gốc cây ven sông.
 
_ Con người mấy người gì, cô không phải cũng là người sao? Thôi ngồi xuống đi!
 
Hai người ngồi cạnh nhau, anh từ từ kể cho cô nghe hết mọi chuyện, y như rằng cô có bùa chú gì mà khiến anh kể vanh vách hết mọi chuyện cho cô nghe. Nghe xong, cô cười phá lên một trận, chàng trai kia cảm thấy rất khó chịu với kiểu cười chế giễu của cô gái. Cô quay sang anh, dùng tay vặn mặt anh quay về phía mình, mặt vẫn cười mỉm, chậm rãi không nói không rằng, nhìn cảnh đó ai cũng nghĩ như một đôi uyên ương sắp trao nhau một nụ hôn nồng cháy. Nhưng không, cô lại tát cho anh một cái trời giáng, chàng trai đau đến nhăn nhó mặt mày không hiểu chuyện gì, còn cô gái mặt vẫn điềm nhiên như không có gì xảy ra.
 
_ Cô bị gì vậy? Tôi đúng là điên mới ngồi đây nói chuyện với người như cô. Vốn dĩ tôi phải biết có người không bình thường mới ra sông tắm giờ này. – Thanh Hải gắt gỏng đứng lên muốn bỏ đi.
 
_ Ngồi xuống đi ! – Cô kéo tay chàng trai ngồi xuống. _ Anh tỉnh chưa? Tôi thấy một cái tát khi nãy chưa đủ nên tôi cho anh thêm một cái để anh tỉnh. Cha mẹ anh yêu thương anh vô điều kiện, anh vẫn cố gắng sống tốt khi cha mẹ anh mất, vậy mà vì một cô gái phụ bạc anh mà anh không tiết cái thân này mà muốn tự tử. Con người của anh là của cha mẹ anh, của Ngọc Hoàng ban cho anh. Anh hoàn toàn không có quyền hành hạ hay buộc nó phải chết. Hiểu không. Đồ ngốc. Đồ ích kỹ.
 
Cô ta là ai, sao dám dạy đời anh. Còn dám đánh và mắng anh nữa. Nhưng xem ra cô ta nói cũng có lí. Chỉ do anh buồn quá nên nghĩ quẩn như vậy, chứ anh nào dám chết chứ. Nhìn cô ta rất trẻ nhưng lại triết lí quá nhĩ. Càng lúc càng thêm tò mò về cô gái ngay trước mặt.
 
_ Cô là ai? Con nhà tử tế sao giờ này ngồi ở đây? Lại rất chanh chua.
 
_ À thì… à… Tôi chanh chua đâu chứ.- Cô gái ấp úng.
 
_ Cô vẫn chưa nói cho tôi biết cô là ai. – Thanh Hải hối thúc.
 
_ Tôi tên là Thủy Tiên.
 
_ Cô không phải người làng này? Con gái gì mà dữ kinh khủng vậy. Không dịu dàng, thục nữ gì hết.
 
_ Đúng, tôi không phải người làng này. Nhưng không phải nhờ tôi mà anh không mất cái mạng này. Đây không phải thái độ đúng khi anh nói chuyện với người cứu mạng anh. Thôi, tôi đi đây.
 
_ Khoang đã! Làm sao tôi gặp lại cô. – Thanh Hải nói với theo cô gái
 
_ Mỗi hoàng hôn ngày 15. Tại đây!
 
Nói xong cô gái quay lưng đi. Cô ta đi rất nhanh. Cô gái này rất thú vị, rất khiến người khác tò mò.
Cứ vậy 15 mỗi tháng hai người gặp và kể cho nhau mọi chuyện xảy ra trong những ngày không gặp nhau, dần dần hai người thành đôi bạn tri kỷ, thấu hiểu nhau hơn ai hết, dẫu vậy cho dù quen biết nhau được một năm, gặp nhau được 11 lần, vài hôm nữa sẽ là lần gặp thứ 12 của hai người, nhưng Thanh Hải vẫn chưa biết cô là con nhà ai và ở đâu nữa.
 
Ông tá điền nơi Thanh Hải làm vốn dĩ có hai bà vợ, nhưng mãi cũng không có con, lỗi là do ông ta, mặc dù ông đã thử uống trăm ngàn thuốc thang nhưng vẫn không có tác dụng gì. Thấy Thanh Hải làm việc chăm chỉ ông càng thương và nhận anh làm con nuôi. Không hề tin lại có một ngày anh một bước trở thành một cậu ấm.
 
Hôm nay là ngày gặp nhau lần thứ 12 của hai người. Anh vẫn vậy, vẫn bộ đồ cũ, vẫn người đầy bùn lầy để ra gặp cô. Tại sao hôm nay cô ra trễ thế nhĩ. Mặt trời đã lặn sắp hết rồi còn gì.
 
_ Ôi mệt quá, trốn gần chết mới chạy ra đây được. – Chưa thấy hình dáng đâu nhưng giọng cô đã tía lia.
 
_ Này, con gái con đứa gì không có nết, sao lại để âm thanh đi trước vậy hả? – Thanh Hải mỉa mai.
 
_ Tôi phải trốn mấy chị lắm mới chạy ra đây được đó. Đồ vô tâm ! – Cô gái trách móc.
 
Thanh Hải mỉm cười nhẹ giọng. 
 
_ Thủy Tiên, sao cô chịu làm bạn với người nghèo hèn như tôi.
 
_ Không ai là hèn cả. Tự anh thấy anh hèn thôi. Vậy tại sao anh làm bạn với tôi mà không cần biết thân thế tôi là gì chứ. Mình làm bạn với nhau, chỉ cần hiểu nhau, và biết nhau là đủ. – Thủy Tiên phì cười rồi nói tiếp. – Anh có muốn biết tôi là ai.
 
Thanh Hải dửng dưng
 
       _ Là ai? Không phải cô là Thủy Tiên, một cô nàng chanh chua của tôi thôi sao chứ.
 
       _ Tiên nữ.
       
       Thanh Hải giật mình rồi phì cười ha hả.
 
       _ Ha ha. ừ. Cô là tiên nữ. Rất xinh đẹp đó. Nhưng lại không giống vì không có tiên nữ nào trẻ con như cô cả.
 
       _ Tôi đang nghiêm túc đấy. Sau lần này tôi không trốn thiên đình xuống gặp anh được  nữa đâu. Hai chị của tôi đã biết chuyện rồi. Anh vui như vậy sao?
 
       Thanh Hải nín bật. Anh chưa từng thấy Thủy Tiên nghiêm túc như vậy lần nào, vẻ nghiêm túc đó làm anh lạnh sống lưng.
 
       _ Cô… cô nói thật ư? Đừng đùa như vậy. Thời buổi này làm gì có thần tiên chứ. – Nói xong lại tiếp tục cười. Anh chỉ mong là cô đang nói đùa hay anh nghe nhầm thôi.
 
       Chỉ một cái phắt tay, mặt Thanh Hải đã đỏ ửng lên và rát như vừa bị tát. Anh đơ người ra. Rồi hai dòng nước mắt đột nhiên chảy ra. Người bạn thân của anh từ trước giờ lại là một tiên nữ sao? Rồi sau này cô ta không thể gặp anh nữa. Mọi chuyện là sao? Mọi thứ trong đầu anh như một mớ hỗn độn, anh cũng không còn biết chuyện gì đang xảy ra nữa rồi. Anh như chết lặng. Tại sao ông trời lại đối xử với anh như vậy. Trước hết là cướp đi cha mẹ anh, khiến anh trở thành một đứa mồ côi không còn gì hết, tiếp đến mang Minh Châu đến cho anh rồi lại để cô ấy rời anh đi vì anh quá nghèo, còn bây giờ được một người chịu lắng nghe anh, bây giờ anh đã có thể lo lắng cho cô cả đời về sau, thì cô ấy và anh lại ở hai thế giới khác nhau, mãi mãi cô ấy cũng không thể bên cạnh anh được. Ông trời, người được gọi  là thượng đế kia, là cha của chúng sanh kia, sao ông có thể đối xử với con ông như vậy. Tại sao chứ? Anh sững sốt, chỉ biết ngồi than trời trách đất. Không biết phải nói gì nữa cũng không dám nhìn thẳng vào cô gái đối diện.
 
       _ Anh có yêu em không? – cô gái chậm rãi hỏi.
 
       _ Có thì đã sao? Không có thì sao? Em vẫn đi, vẫn phải bỏ rơi anh đúng không? Người tiên cách biệt, chúng ta không cùng đường làm sao có thể nói đến chuyện yêu  đương. – Thanh Hải vừa nói vừa cố ngăn nước mắt.
 
       Thủy Tiên tức giận tát cho anh thêm một bạt tay.
 
       _ Hèn nhát. Anh thật sự rất hèn nhát.
 
       Cô đứng phắt dậy quay đi. Thanh Hải bối rối vội lau nước mắt và ôm níu cô lại từ phía sau. Anh bây giờ mới hiểu, cô quan trọng với anh thế nào, anh chỉ cần cô, cả thế giới có đối đầu với anh thì anh cũng không sợ.
 
       _ Đừng đi, nếu bây giờ anh để em đi thì mãi mãi em không thể quay lại. Đúng không? Đừng bỏ rơi anh. Xin em.
Đây là lần thứ hai anh cầu xin một cô gái đừng bỏ rơi anh, nhưng hoàn cảnh ở đây khác hoàn toàn. Hai người không nói không rằng đứng đó, nước mắt cứ rơi lã chã. Bỗng dưng trên cao xuất hiện một vùng hào quang chiếu sáng. Hai cô gái từ trên trời đang tiến thẳng về chỗ hai người. Chưa hết bàng hoàng thì một cô gái đã tiến lại và tát vào mặt Thủy Tiên.
 
       _ Em có điên không, chị đã nói không được trốn xuống phàm nữa rồi mà, Ngọc Hoàng mà biết là em sẽ bị phạt đó.
Cô gái còn lại vội lại cản chị và cầm tay Thủy Tiên.
 
       _ Bình tĩnh đã chị, còn em, quay về với hai chị, nhanh. Nếu không thì không ai cứu được em đâu.
 
       Thanh Hải vội bước lên và gạt phắt tay cô gái đó ra.
 
       _ Không được, không ai được mang cô ấy đi.
 
       Người đàn ông Thủy Tiên cho là hèn yếu đang đứng chắn trước mặt cô. Bảo vệ cho cô và cố giữ cô lại. Nhưng người anh đối đầu không phải là người thường, là hai chị của Thủy Tiên và là hai vị tiên nữ Cẩm Tiên và Thảo Tiên. 
 
       _ Tránh ra. Đây không phải là cách anh bảo vệ cho em gái tôi, anh đang giết nó. – Cẩm Tiên phất tay một cái, Thanh Hải đã ngã lăn nhào ra đất. 
 
       Thủy Tiên hốt hoảng chạy lại đỡ Thanh Hải và đưa mắt nhìn chị hai, tức giận.
 
       _ Chị à, mình không được dùng phép với người phàm. Em trốn xuống phàm là lỗi của em, không liên quan anh ấy.
 
       _ Muốn thế thì em hãy ngoan ngoãn theo chị đi về, chị chỉ muốn tốt cho em thôi. Ngọc Hoàng mà biết mà chị em mình không xong đâu.
 
       _ Đừng đi mà, xin em, Thủy Tiên, đừng đi. – Thanh Hải cầm chặt tay Thủy Tiên.
 
       Bây giờ cô phải làm sao đây, cô đã yêu người phàm. Không biết kết cục của hai người có viên mãn không. Nhưng hiện tại cô không thể bỏ rơi Thanh Hải, cô không muốn anh phải một lần nữa bị bỏ lại. Rồi cô nhớ lại những lần gặp trước của hai người, họ cứ luyên thuyên kể cho nhau nghe những vui buồn trong cuộc sống, đúc nhau từng miếng đồ ăn ngon cả hai dành cho nhau. Cô thì luôn bướng bỉnh, ngang tàn, anh thì hay chọc cho cô tức điên lên, hai người cứ vậy mà ở bên nhau, tranh cãi cả ngày hôm đó. Tuy một tháng chỉ gặp được một lần, nhưng họ luôn để trong nhau những kĩ niệm và nỗi nhớ.
 
       _ Hai chị về đi, em muốn ở đây. Mọi trách phạt của Ngọc Hoàng em sẽ chịu.
 
       _ Nhưng…
 
       _ Em yêu anh ấy. – Thủy Tiên ngắt lời chị. _ Em thật sự yêu anh ấy, em xin chị, em nguyện chịu mọi hình phạt, miễn sao em có thể ở bên anh ấy.- Thủy Tiên vẫn không buông Thanh Hải ra, anh ấy cứ vậy mà nằm trọn vào lòng Thủy Tiên, nơi đó ấm áp vô cùng.
 
       Chợt Thanh Hải nắm lấy tay Thủy Tiên đứng lên
 
       _ Tôi xin hai cô, cho phép chúng tôi ở bên nhau.
 
       Cẩm Tiên gay gắt
 
       _ Anh có biết nó là tiên, anh là người, hai người không thể ở bên nhau.
 
       “Sẹt” một tiếng sét đánh rầm xuống cành cây ngay phía trên Thủy Tiên. Và sau đó chỉ trong chớp mắt một cái cả bốn người họ đã quỳ trong một đại điện, xung quanh toàn khói trắng và toàn những người kì lạ, trên cao kia có một người đàn ông ngồi trên một chiếc ghế hình rồng như vua chúa thời xưa. Người đàn ông kia cao giọng.
 
       _ Tiểu tiên nữ to gan, dám chốn thiên đình chạy xuống phàm trần, lại còn đem lòng yêu đương với người phàm, ngươi có biết tội không?
 
       Thủy Tiên giật mình cúi gập đầu xuống đất.
 
       _ Tiểu tiên biết tội, xin Ngọc Hoàng trách phạt.
 
       Thấy vậy, Thanh Hải cũng dập đầu cầu xin
 
       _ Xin Ngọc Hoàng, người là cha của muôn loài, luôn mong con của người được ấm no hạnh phúc, con xin người, chúng con thật lòng yêu nhau, mong người chấp thuận cho chúng con.
 
       _ Hồ đồ, người và tiên trời định đã cách trở, làm sao có duyên phận vợ chồng. Ngươi hãy về lo làm người của ngươi, ta sẽ giảm 5 năm tuổi thọ của ngươi. Còn Thủy Tiên, nhốt vào phòng luyện đan của Thái Thượng Lão Quân luyện đan, chịu mọi nóng bức và lấy hết phép thuật cho tu luyện lại từ đầu.
 
       Thanh Hải dập đầu lia lịa cầu xin Ngọc Hoàng, anh khóc nức nở. Vì anh mà Thủy Tiên chịu nhiều đau khổ như vậy, anh thà chết chứ không muốn nhìn thấy Thủy Tiên chịu đau khổ như vậy.
 
       _ Ngọc Hoàng, con cầu xin người, con …
 
       Chưa kịp dứt lời thì Thanh Hải đã thấy mình tỉnh dậy ở trong phòng của anh. Mọi chuyện là mơ sao? Không thể nào, mọi chuyện là thật, tình yêu của anh và Thủy Tiên là thật. Anh nhanh chóng chạy ra bờ sông kia, dập đầu và hét lên.
 
       _ Ngọc Hoàng, người nhẫn tâm như vậy sao, chúng con nguyện sẽ chết cùng nhau, nhưng con không thể sống mà thiếu cô ấy, con cầu xin người, người hãy thương chúng con, hãy để cho chúng con được bên nhau, cầu xin người. Nếu phải cách trở, người hãy lấy mạng của con đi, đừng trách phạt Thủy Tiên, cô ấy không có lỗi gì cả. Ngọc Hoàng, con xin người.
 
       Cứ vậy, suốt ba ngày ba đêm, Thanh Hải cứ quỳ đó mà dập đầu, nơi anh chớm nở tình yêu đầu với Minh Châu, là nơi anh muốn kết liễu cuộc sống, là nơi anh gặp Thủy Tiên và bắt đầu cuộc sống mới, cũng là nơi anh mất đi Thủy Tiên. Kiệt sức, Thanh Hải đã ngất xỉu. Mọi chuyện Thủy Tiên đều nhìn thấy, cô rất đau lòng và khóc suốt ngày, khóc đến ngât đi, tỉnh lại rồi tiếp tục khóc, Thiên Hậu cũng thương cho mối tình này và cầu xin Ngọc Hoàng. Cuối cùng người cho gặp Thanh Hải và Thủy Tiên.
 
       _ Bây giờ hai ngươi đã yêu nhau thật lòng thì ta cho phép hai ngươi được bên nhau.
 
       Hai người vui mừng đến khóc, dập đầu cảm ơn Ngọc Hoàng. Người tiếp lời.
 
       _ Chớ vui sớm, ta sẽ lấy lại chức tiên của Thủy Tiên và tiền của Trời cho của ngươi, ta sẽ để lại cho ngươi một mẫu đất nhỏ, sống như thế nào phải xem sự nỗ lực của cả hai ngươi.
 
       Hai người đồng thanh
 
       _ Đa tạ Ngọc Hoàng, đa tạ Ngọc Hoàng.
 
       Hai người trở về, gia sản của nhà tá điền bỗng dưng bốc cháy, chỉ còn dư lại một mẫu đất nhỏ, Thanh Hải và Thủy Tiên cùng nhau trồng rau và chăn nuôi, họ có gì ăn nấy, cứ vậy hạnh phúc về sau. 
 
       Một năm sau, gia đình nhỏ của họ có thêm một thành viên mới. Vậy là gia đình nhỏ đó có cha để họ phụng dưỡng và con nhỏ cho họ nuôi dưỡng. Dẫu cuộc sống có khó khăn, nhưng họ vẫn hạnh phúc. Thì ra, tiền tại không làm cho con người ta hạnh phúc bằng tình yêu đích thực.
 
Tạo vào 2017-08-14 21:47:43, Cập nhật 6 năm trước
Bình luận
Top phản hồi
Đang tải bình luận bài viết Phản hồi bài viết Tình cách trở
Gửi đi

Chia sẻ Tình cách trở tới bạn bè để mọi người cùng đọc nhé !

Bài viết có vấn đề ? Hãy cho chúng tôi biết.

Gửi báo cáo sai phạm
Bạn đang đọc bài viết Tình cách trở.

Hãy để nguồn tutrithuc.com khi phát hành lại nội dung này !

14103