Trái tim của một con người- Chương 2: Mình yêu cậu

Tôi viết / Truyện ngắn      1.647 - 0      6 năm trước
Trái tim của một con người- Chương 2: Mình yêu cậu
3 0

Chương 2: Mình yêu cậu

          Buổi tối hôm đó, Nam ngồi bên cạnh cửa sổ, nghĩ về những chuyện đã qua, trong đầu cậu không thể nào quên được Vàng. Những giọt nước mắt của cậu cứ trào ra. Tuy cậu đã làm điều đúng đắn, nhưng sao không thể vui nổi thế này, tại sao mình phải là người tốt, tại sao không thể ích kỷ,…. Những suy nghĩ cứ xâm nhập vào tâm trí Nam, làm cậu trở nên rối ren hơn. Rồi bỗng nhiên mẹ cậu bước vào, bà từ từ đặt ly sữa xuống bàn, rồi ngồi gần bên Nam, ôm Nam vào lòng : “ Có chuyện gì thế con trai, kể mẹ nghe xem nào? “, Nam thút thít như con nít, lắp bắp nói: “ V..à… Vàn… Vàng.. r…ời… x.a…xa… con …. r…ồi… mẹ, co..n .. khô…ng  đư..ợ..c … ga…gặ..p … va…vàng nữa”. Cậu ôm mẹ òa khóc to lên. Mẹ cậu nhẹ nhàng xoa đầu cậu, dịu dàng nói: “ Đâu phải Vàng mất đâu con, nó chỉ là không được con nuôi nấng thôi mà. Hôm nay mẹ mới gặp Vàng đó”. Mẹ vừa dứt câu, cậu ngẩng đầu lên hỏi : “ m…ẹ.. mẹ… gă…p.. gặp Vàng?”. Cô từ từ nói: “ Do con không biết đấy thôi, cô gái con gặp là con hàng xóm mới của ta đó, họ mới chuyển đến đây, ở cuối ngõ đấy con.”, cậu vội lau nước mắt: “ Th…ậ…t h…ả… mẹ. Va..a ậy.. Vậy . con.. đi…. Gặ,..p … Vàng đ..ây”. Ngay lập tức, cậu đứng dậy vớ ngay chiếc áo khoác chạy ra ngoài. Chạy tức tốc đến ngôi nhà đó, chưa tới nơi, cậu đã thấy thứ gì đó đang lao vào mình, một thứ gì mờ mờ ảo ảo chạy tới. Bỗng vồ lấy cậu. “ Vàng, Vàng,.. em… em…”, Nam ngạc nhiên không nói nên lời. Vàng tung tăng, ríu rít chạy xung quanh, nhảy lên và sa vào lòng Nam. Nam đồng thời ôm lấy nó, nó tha hồ đùa nghịch, cho Nam những “nụ hôn”, khiến mặt cậu ướt nhẹp. Và sau đó, cô gái Nam gặp hôm ấy từ từ bước tới. Cô nhẹ nhàng nói với Nam:” Dạo này Bull không ăn gì hết, cứ nằm im không nói gì, mình thấy thế nên quyết định dắt nó tới gặp cậu”. “Ca… cảm… ơ..n… ba…bạn”, Nam lắp bắp nói. Cô ấy che mặt lại cười, Nam đỏ mặt xấu hổ. “Mình xin lỗi, không có ý gì, bữa mình nhớ chỉ cậu cách tránh nói lắp rồi mà”.”…Ừ,… ừ ..mình… nhớ… rồi”. Cô ấy vỗ tay hoan hô:” cậu hết nói lắp rồi đó, hihihihi”. “ Cô gái này thật đẹp”, Nam chợt nhận ra. Trước giờ, Nam có để ý đến những chuyện đó đâu, cậu ngại tiếp xúc với mọi người, cũng đã lâu cậu mới nói chuyện với người lạ. Khuôn mặt và cử chỉ của cô làm Nam điêu đứng, mái tóc dài, làn da trắng , khuôn mặt thon cùng lúm má đồng tiền làm cô trở nên rất đẹp, cô ấy cười rất có duyên. Nam ngại ngùng hỏi tên cô ấy, cô ấy cười vui vẻ đáp, lại lần nữa, Nam lại điêu đứng với nụ cười của cô. “Mình tên Lan, Trần Thị Hồng Lan, bạn tên gì?”, “Mình… tên…l…à…là…. Nguyễn… Chí … Nam “, “ -Tên cậu hay quá, dễ thương kinh”, đây là lần đầu có một cô gái khen tên Nam đẹp. cậu đỏ mặt xấu hổ, ngại ngùng. Bỗng con Vàng cắm “yêu” vào tay Nam, Nam và Lan mới nhớ ra là mình vừa mới “bơ” Vàng một lúc. Vàng có vẻ giận dỗi, nhìn vẻ mặt của nó khiến Nam và Lan cười hí hửng. Rồi Lan nói: “ Thực ra, mình quyết định rồi, cậu hãy nuôi Bull giúp mình”. Nam ngạc nhiên đáp lại : “Sao,… vậy…Lan..?”, Lan nhẹ nhàng trả lời: “ Bull, à không, bây giờ mình nên gọi là Vàng, Vàng nó yêu quý cậu lắm, vì thế tớ không nỡ chia cắt hai người. Cậu chăm sóc Vàng giúp tớ nhá” , Nam đơ người ra, Lan vội vàng nói tiếp: “ Cậu không cần khó xử đâu, mình vẫn có thể gặp được Vàng mà, chỉ sợ cậu không cho gặp thôi, hihihi”. Nam xúc động không nói nên lời, ôm Vàng khóc. Lan nói đùa với Nam: “Con trai gì hay khóc lóc vậy, yếu đuối quá , hihihihi” Nam bật cười, rồi lau nước mắt, “Cảm… ơn… bạn…nhé, mình.. vui… quá”. Nhìn họ vui đùa với nhau khiến Lan cảm động rơi nước mắt. Sau đó, hai người nói chuyện với nhau một lúc thì Lan bảo về trước, cô chạy về thật nhanh và hét to: “Tạm biệt nhé, hẹn gặp lại vào sáng mai, nhớ giúp tờ đó “. Nam đơ người và thắc mắc, “Giúp chuyện gì ta!”. Rồi sau đó, cậu cùng Vàng chạy về nhà, thấy Nam và Vàng trở về, mẹ cậu vui khôn xiết.

          Sáng hôm sau, khi vừa chuẩn bị đi học, thì Nam bỗng nghe tiếng Lan từ xa chạy đến: “Chờ mình với Nam ơi, chờ với, hú hú”. Nam chờ Lan chạy tới, Lan thở không ra hơi, cười và nói với Nam: “Cậu… chở ….tớ… đi học nhé ? Hôm nay tớ tới nhận lớp”. Nam trả lời: “À… ừ …ừ, cậu.. lên… đi”. Nam chở Lan đi học, trên đường đi, cảnh vật xung quanh trở nên khác lạ, cây cối như xanh hơn, hoa tỏa sắc rực rỡ hơn, những làn gió mát thổi qua đem theo mùi hương của mùa xuân, sao bấy lâu nay Nam lại không nhận ra điều đó. Hay vì hôm nay có Lan. Cậu mỉm cười và tiếp tục hưởng thụ những nét đẹp thiên nhiên mà bấy lâu nay cậu bỏ qua nó. Đến trường, Lan vội hỏi Nam: “ Cậu biết lớp 11A3 không vậy Nam”. “11A3!!!, đó… là.. lớp… tui..mà”, Nam ngạc nhiên đáp. Bỗng nhiên, hai người phì cười, “Cùng lớp hả, sao không nói sớm, hahahahha”, Lan cười khoái chí. Rồi Nam dắt vào lớp. Vừa bước tới lớp, điều đầu tiên cả lớp ngạc nhiên không phải vì Lan là học sinh mới, mà là Nam, Một đứa lâu nay không nói chuyện với ai, không đi cùng ai mà bây giờ có thể đi với một cô gái như thế. Cả lớp há hốc mồm ra. Tụi con trai cười đùa: “ Động trời rồi bây ơi, sắp bão, tận thế rồi, hahahaha”. Nam đỏ mặt, ngại ngùng về chỗ ngồi. Lan đứng trước lớp giới thiệu về mình: “Xin chào mọi người, mình là Lan, mình mới chuyển tới đây, mong mọi người giúp đỡ cho mình”. Cả lớp rầm rộ lên, chào đón cô bạn mới khá xinh xắn vào lớp. Sau đó, lớp trưởng 11A3 bảo:” Chào Lan, cậu chọn chỗ người của mình đi nhá, có nhiều chỗ lắm, hihihi”. Lan cảm ơi và âm thầm ngồi bên Nam. “ Trời ơi, có chuyện rồi, trời ơi, tao đẹp trai thế này sao không ngồi cùng, trời ơi”- Thằng Cường, thánh quậy phá của lớp vui đùa nói, cả lớp cười rộ lên. Lan nhìn qua Nam, thấy Nam cười, bỗng có cái gì đó xuất hiện làm Lan trở nên khác lạ, “ Cậu ấy cười đẹp quá, sao bây giờ mới biết Nam đẹp trai thế nhỉ”, Lan cười khúc khích khiến Nam thắc mắc nhẹ. Rồi những tiết học bắt đầu, trong tiết học, Nam không ngừng để ý đến Lan, mỗi khi thấy Lan nhìn lên bảng, sau đó ngồi gãi đầu, cắm bút, Nam lại cười thầm. Rồi cậu vội vàng chỉ giúp Lan những chỗ thắc mắc. Càng khác lạ hơn, giáo viên cùng các bạn trong lớp há hốc miệng ra khi thấy Nam hôm nay nói nhiều đến thế. Nam bị trầm cảm bấy lâu nay, nhưng sao bây giờ cậu ấy khác quá. Chỉ mới mấy ngày sao đổi khác quá vậy. Và Nam chắc cũng chưa nhận ra một điều, Lan đang kéo Nam ra khỏi cái không gian bó hẹp, giam cầm Nam suốt mấy năm qua. Kể từ sau đó, Nam trở nên thân thiện hơn, chứng nói lắp của cậu dần được cải thiện khá rõ. Nam và Lan dần dần gắn bó với nhau hơn, Nam ngày nào cũng chở Lan đi học, rồi khi về, hai người lại dắt Vàng ra cánh đồng hoa đi dạo, học bài, vui chơi. Ngày qua ngày, hai người họ càng thân thiết.

          Rồi đến một ngày, trong lúc học, Lan bỗng để ý đến chân của Nam, thốt lên rằng:” Sao có thể nhỉ,..”, Nam quay qua thắc mắc hỏi: “Sao thế?”, “cậu đưa chân lên mình xem”, Nam ngại ngùng đáp lại” Đưa làm gì thế?”, “ Cứ đưa đi mà, người ta bảo thì đưa đi, hihihihi”, lại cái điệu cười đó, Nam lại đứng hình và đơ người ra, sau đó cậu ta đưa chân lên cho Lan xem. Lan nhìn ngạc nhiên thốt lên, “ Tớ cũng có nè, cái nốt rồi ở chân đó, giống quá, giống vị trí luôn á!!!” Nam ngạc nhiên lập tức cũng vào xem, vị trí hai nốt ruồi khá giống nhau. Lan hí hửng cười: “Sao ta giống nhau quá vậy, chắc do định mệnh rồi, hihihihi.” Từ giây phút đó, Nam bắt đầu thích Lan. Sau đó cậu luôn hay suy nghĩ vẫn vơ, hay cười một mình, thường nhìn lén Lan nữa chứ. Tối nào cũng nhắn tin cho Lan, hai người nhắn với nhau cả tối. Một hôm, trong lúc đi học buổi chiều, đang giờ giải lao, Lan vui vẻ hỏi Nam: “Dạo này thấy cậu lạ lắm,  đang yêu ai hả, nói đi, mình làm mối cho”. Câu hỏi của Lan làm Nam cứng họng, không thốt nên lời, cậu lúng túng trả lời: “Mi.. Mình.. có…có… yêu… ai… đâu”, Lan cười hí hửng: “ Đó, thừa nhận rồi nhá, nhìn cậu nói lắp là mình biết rồi”. Nam ngại ngùng chạy đi, Lan đuổi theo. Lan là một cô gái rất tốt bụng, luôn quan tâm đến người khác, nhưng đôi khi quan tâm hơi thái quá. Lan đuổi theo Nam, Nam chạy đến đâu, Lan đuổi theo đến đó. Nam chạy xuống cầu thang, thì Lan ở trên gặng hỏi: “ nói đi Nam, tớ làm mai cho, thiệt đó, ai thế, ai thế,..”, Nam ngại ngùng , đỏ mặt, suy nghĩ một hồi cậu quyết định,cậu lấy tay nắm chặt vào lan can cầu thang ,ngẩng mặt lên, đỏ mặt xấu hổ rồi nhìn Lan và nói: “Mìn… mình…y ê… yê…yêu….yêu…”. “Nói đi, nhanh lên”, Lan hí hửng hối Nam. Nam ngại ngùng, ngẩng mặt lên nhìn Lan lần nữa, nói to lên: “Mình yêu cậu.”

Tạo vào 2017-08-15 15:08:13, Cập nhật 6 năm trước
Bình luận
Top phản hồi
Đang tải bình luận bài viết Phản hồi bài viết Trái tim của một con người- Chương 2: Mình yêu cậu
Gửi đi

Chia sẻ Trái tim của một con người- Chương 2: Mình yêu cậu tới bạn bè để mọi người cùng đọc nhé !

Bài viết có vấn đề ? Hãy cho chúng tôi biết.

Gửi báo cáo sai phạm
Bạn đang đọc bài viết Trái tim của một con người- Chương 2: Mình yêu cậu.

Hãy để nguồn tutrithuc.com khi phát hành lại nội dung này !

14134