Vòng xoáy oan nghiệt

Tôi viết / Truyện ngắn      2.761 - 0      7 năm trước
Vòng xoáy oan nghiệt
0 0
“Cuộc sống này chỉ sống được nếu bạn đủ mạnh mẽ và nhẫn tâm”. Đúng vậy, cuộc sống này không hề dễ sống, và cuộc sống của cô gái này càng không dễ sống.
 
Sinh ra và lớn lên trong một ngôi nhà xập xệ, không có bóng dáng của người đàn ông, cha cô bị cướp giết chết, chỉ có hai mẹ con nương tựa nhau mà sống. Nhưng mẹ cô lại bệnh tim, không thể lao động nhiều nên cô trở thành trụ cột gia đình khi chỉ mới 13 tuổi. Thùy Trang, một cô gái xinh đẹp, biết rõ gia cảnh mình nên cô luôn cố gắng, cố gắng để sống, cố gắng để mẹ yên lòng. Cô học rất giỏi, ước mơ của cô là trở thành bác sĩ, khi đó, cô có thể giúp và cứu sống được rất nhiều người, cả mẹ cô nữa, mẹ cô chắc chắn là bệnh nhân đầu tiên của cô.
 
Mỗi ngày, sáng thì đến lớp, trưa về cơm nước mẹ xong cô chạy ngay đến quầy sách phụ bán, vừa kiếm thêm thu nhập, vừa có thể đọc thêm sách, chiều về cô lại chạy đến quán cà phê gần nhà làm ca đêm, cô chỉ dám làm gần nhà để còn lo cho mẹ ngay được khi bệnh của mẹ tái phát. Mẹ cô hằng ngày không thể làm nặng, cô cũng không cho mẹ đi làm, nên bà chỉ có thể ngồi may đồ cho mọi người trong xóm kiếm thêm được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. Cô đi làm cả ngày, nhà chỉ có bà, lũ trẻ trong xóm cũng thương bà qua chơi với bà nên nhà cửa cũng không yên ắng buồn tẻ.
 
Thùy Trang đã lên lớp 11, mỗi buổi lên lớp, cô chỉ ngồi yên mà học, không hề nói chuyện với ai trừ cô bạn ngồi cạnh. Thúy Lan là cô bạn thân duy nhất của cô, cũng là người duy nhất không ghét bỏ cô trong trường này. Thúy Lan là con của một gia đình giàu có và có thế lực, mạnh mẽ và rất ương bướng, tuy thế cô là người phân rõ trắng đen, thích bênh vực kẻ yếu và rất tốt bụng. Hai người họ thân thiết với nhau trong một buổi Thùy Trang bị đám nữ sinh trong lớp ức hiếp.
 
_ Để tao ngắm nhìn mày cho thật kỹ, xem gương mặt này xinh đẹp, thánh thiện đến cỡ nào mà mày có thể gạ gạt được nhiều trai theo như vậy. - Một cô gái đứng một chân trên ghế Thùy Trang và một chân dưới đất, tay nâng cầm Thùy Trang nói nghiến răng. Xung quanh là đám nữ sinh đứng khoanh tay, nghênh mặt vòng quanh Thùy Trang ngồi trên ghế.
 
_ Mấy bạn muốn gì, tôi có biết gì đâu chứ. - Thùy Trang không hiểu sự tình.
 
_ Vậy để tao làm cho mày hiểu. - Vừa dứt lời một cái tát trời giáng đã giáng thẳng vào mặt Thùy Trang. Cô không biết phải làm gì, chỉ biết bưng mặt khóc. Cô gái kia tiếp tục nói. _Làm bộ thánh thiện, để tao coi mày thánh thiện được bao lâu. – Vừa nói vừa giơ tay định tán tiếp vào mặt cô gái đang khóc kia thì bỗng một bàn tay nắm chặt lấy cánh tay kia giật mạnh khiến cô ả lung lay rời khỏi vị trí đang đứng chao đảo một lúc. Cả đám nữ sinh hốt hoảng buông rũ tay nhìn tên cả gan kia.
 
_ Khả Nhi à, cô chưa đủ tùy tùng sao, chưa đủ thế lực sao, sao cứ đi theo ăn hiếp Thùy Trang vậy?
 
_ Thúy Lan, không phải việc của mày, tránh ra, sao dám đẩy tao chứ ? Muốn gì ?
 
_ Tôi muốn cả bọn các người để cho Thùy Trang được yên.
 
_ Ngon nhỉ. Tụi bây, đập luôn hai đứa cho tao.
 
Một cô gái lúc nhúc tiến lại gần Khả Nhi, lí nhí nói:
 
_ Nó là Thúy Lan đó, mình không đụng được đâu.
 
_ Mày sợ nó à, tránh ra. – Khả Nhi quát rồi tiến lại gần Thúy Lan vung tay. 
 
Thúy Lan một tay chụp tay cô gái kia một tay thúc cùi tay vào bụng cô ả. Khả Nhi bị đánh đẩy lùi phía sau, tiếp đó Thúy Lan vung chân đá thẳng vào bụng cô thêm một cái nữa, khiến Khả Như té lăn nhào ra đất, mặt méo mó.
 
_ Biến ! Sau này đừng có ỷ đông hiếp yếu. – Thúy Lan nhìn một lượt cả đám rồi quát. 
 
_ Không sao chứ ? – Thùy Lan mềm giọng quay sang Thùy Trang.
 
_ Không sao, cảm ơn bạn đã giúp đỡ. Bạn có sao không ? – Thùy Trang sợ sệt nhưng rất lo lắng.
 
_ Không.
 
       Thùy Trang thường bị ăn hiếp, và đây là trận đáng nhớ nhất, vì đây là lần đầu tiên cô được người khác lên tiếng giúp đỡ và sau đó cô đã có một người bạn thân đầu tiên. Thúy Lan xin đổi chỗ qua ngồi gần Thùy Trang, cô gái ương bướng này không hiểu sao thấy thương cô gái yếu đuối bên cạnh lạ. 
 
       Thắm thoát đã hai năm, hai người họ cùng nhau đi học, cùng nhau đi ăn vào ra chơi, cùng nhau đọc sách hay học mỗi khi Thùy Trang làm thêm ở tiệm sách. Và cùng nhau chia sẽ ước mơ.
 
       _ Thùy Trang, lớn lên mày muốn trở thành người như thế nào?
 
       _ Tao muốn trở thành một bác sĩ, tao muốn chữa lành bệnh cho mẹ tao, và tao muốn cứu giúp tất cả mọi người phải khổ sở vì bệnh tật mà không tiền chữa trị. – Thùy Trang trả lời trong tiếng nức.
 
       _ Không hề đơn giản. Nhưng đúng với chất con người mày. Mày chắc chắn sẽ không làm hại ai và trở thành một bác sĩ tốt.
 
       _ Đương nhiên, còn mày thì sao. Tao nghĩ mày sẽ thành một người luôn bênh vực chính nghĩa. – Thùy Trang tâm đắc.
 
       _ Chơi với nhau hai năm, mày là người hiểu tao nhất. Tao muốn trở thành một nữ cảnh sát. Tóm hết mọi tệ nạn trong xã hội vứt bỏ đi.
 
       Hai người cười sảng khoái. Từ năm lớp 10 đến lớp 12 cô nàng Thùy Trang không ngừng bị ức hiếp, nhưng từ năm 11 trở đi, cho dù có bị ức hiếp cô cũng không sợ, vì đã có một nữ cảnh sát tương lai luôn bảo vệ cô. Thùy Trang bị đám nữ sinh ghét cũng chỉ vì cô nghèo, cô không đủ trình độ để chơi với họ, và một lý do khắc nghiệt hơn là vì cô đẹp. Cô đẹp kể cả khi không có chút phấn son trên mặt, mọi lúc mọi nơi cô đều đẹp, đẹp hơn cả những nữ sinh phấn son dim dúa kia. Đẹp đến nỗi mấy nam sinh đều tình nguyện quỳ dưới gối cô, kể cả Tuấn Anh, người mà Khả Nhi thầm thương từ khi lên lớp 10.
 
       Ngày thi tốt nghiệp cận kề, bận rộn ôn thi nhưng bệnh của mẹ cô ngày một nặng rồi nhanh chóng qua đời khi cô đang phụ việc ở quán cà phê. Ngày lễ tang mẹ cô, cô như người chết rồi. Thúy Lan đến, khóc lóc trách mắng cô.
 
       _ Tại sao ? Rốt cuộc mày có xem tao là bạn không? Sao mày không nói tình hình bác gái cho tao, tao có thể giúp mày mà. Tại sao vậy? 
 
       _ Tao nợ mày quá nhiều. Và tình hình mẹ tao, tao cứ nghĩ là vẫn ổn mày ạ. Mẹ luôn giấu tao, và ngay cả khi mẹ mất tao cũng không bên cạnh bà phút chót. Tao đúng là đứa con bất hiếu. Một đứa con không ra gì. – Thùy Trang đáp với gương mặt không biến sắc, gương mặt cô tái nhợt, hai hàng nước mắt cứ như vòi rồng. Cô nói tiếp. _ Từ nay tao thật sự trở thành một đứa mồ côi rồi mày ạ. Động lực duy nhất của tao cũng đã rời bỏ tao rồi. Mọi thứ đều không còn ý nghĩa nữa.
 
_ Mày nói điên khùng gì vậy? Mày còn có tao. Mày còn có những bệnh nhân khác. Rất nhiều người đang cần mày. Và cả một tương lai rất dài đang chờ mày phía trước. Mẹ mày sẽ không hy vọng mày như thế này đâu.
 
Thùy Trang không đáp lời cứ lặng lẽ khóc. Mọi chi phí trong lễ tang đều được Thúy Lan chi trả, cuối cùng mẹ cô cũng có một cổ quan tài đàng hoàng. 
 
       Một thời gian sau, Thùy Trang lấy lại tinh  thần và tiếp tục nhịp sống của mình. Tiếp tục đi làm và ôn thi đại học. Trong một hôm đi làm về, cô bị một đám côn đồ chặn đường và cưỡng bức cô, mặc dù cô van xin khóc lóc thảm thiết nhưng đám côn đồ kia như một lũ sói bị bỏ đói lâu ngày, cứ lao vào cô, cứ chà đạp cô. 
 
Cô lang thang, đi về một mình với bộ đồ rách nát. Cô đã kiệt sức rồi, cô đã hết nước mắt rồi. Tại sao ông trời không thương cô, thương cô gái mỏng manh yếu đuối như cô. Hay ông không muốn cô yếu đuối mãi như vậy, không muốn cô cam chịu như vậy? 
 
       Sáng hôm sau thì mọi người trong xóm đã biết hết chuyện đêm qua. Hình như có ai đó đã đồn hết cả xóm. Có người thương xót, có người lại dè biểu, khinh khi cô, dùng những từ ngữ cay độc cho cô. 
 
       Hay tin, Thúy Lan chạy ngay đến nhà Thùy Trang. Nhìn Thùy Trang mà cô đau xót cùng cực, khóc lóc.
 
       _ Tao xin lỗi mày, tao không bên cạnh bảo vệ được mày, mặc dù tao đã hứa sẽ luôn bảo vệ mày. Xin lỗi mày.
 
       _ Không phải lỗi của mày. Cuộc sống của tao, tao tự bảo vệ tao được, tao không cần mày làm bảo mẫu lúc nào cũng kè kè theo bảo vệ tao. Mày không thể bảo về tao suốt đời. Không thể đâu. –Thùy Trang lạnh lùng nói, gương mặt cô phẩn uất, không chút sắc thái. Cô dường như biến thành một người khác, Cô gắt giọng với Thúy Lan, cô nàng chỉ muốn giúp cô thôi.
 
       _ Mày đừng như vậy. Muốn khóc hãy khóc đi. Có tao đây.
 
       _ Mày về đi. Tao muốn một mình. Đừng đến đây nữa. Tao không muốn gặp ai hết.
 
       Thúy Lan hiểu, và đi về, cô hiểu Thùy Trang đã gánh chịu rất nhiều, nếu là một cô nàng mạnh mẽ như cô chưa chắc chịu nổi nói chi là Thùy Trang. 
 
       Tối hôm đó, Thùy Trang đã bỏ nhà đi. Cô đi tìm một nơi không có những ký ức đau khổ. Cô quyết trở thành người có quyền lực để không ai xem thường cô, mà để có quyền lực thì cô phải có tiền, nhất định phải có tiền.
 
       Đi thang lang trong đêm, nơi nào dành cho cô, làm sao để có tiền, có thật nhiều tiền. Cô ngồi bệt xuống đất. Cảm giác bất lực ôm trùm lấy cô. Một thanh niên chừng 20 mấy tuổi đi ngang qua, Ngồi xuống cạnh cô.
 
       _ Cô gái, đêm tối sao ngồi đây, nguy hiểm lắm đó ?
 
       _ Còn nguy hiểm nào nữa sao, tôi giờ còn sợ gì nữa sao ? – Cô gái không ngẩn mặt lên nhìn chàng trai.
 
       _ Sao còn trẻ mà chán nản vậy ?
 
       _ Anh có tiền không ? – Lúc này mới ngó sang anh ta.
 
       _ Tiền à. Không thiếu. Nhưng sao em hỏi vậy, cần tiền à?
 
       Nhìn đi xa xăm, Thùy Trang đáp:
 
       _ Tôi muốn có tiền có thật nhiều tiền.
 
       Chàng trai cười ha hả, có lẽ anh ta thích thú với cô gái này, rất đẹp nhưng lại rất lạnh lùng, có vẻ phẫn uất.
 
       _ Theo anh, chịu không?
 
       _ Theo anh làm gì, anh sẽ chỉ tôi cách kiếm tiền.
 
       _ Đơn giản, một đêm em cũng có hàng triệu xài. Khuôn mặt rất đẹp, sao không biết tận dụng.
 
       _ Đồ điên, anh kêu tôi đi bán dâm à? – Thùy Trang tức giận.
 
       _ Này, sao cáu lên thế. Mà công nhận em giận dữ nhưng vẫn xinh. Không phải khi nãy em nói đã không còn gì để sợ sao?
 
       Thùy Trang không còn giận dữ nữa. Đúng rồi, cô còn gì để mất. Cái Trinh tiết của cô cũng bị lũ côn đồ kia giằng xé thì cô còn cái gì để giữ. Cuối cùng, cô đồng ý theo anh chàng kia về cái nơi mà cô có chết đi sống lại cũng không dám nghĩ mình sẽ đặt chân vào đấy. 
 
       Một đêm, hai đêm rồi một tháng. Cô ngủ với không biết bao nhiêu thằng đàn ông. Cô ngày càng biết trang điểm, và khi trang điểm cô càng lộng lẫy hơn, và cô đã dễ dàng trở thành hoa khôi của cái “động” đó. Hễ ai cũng chỉ đến để tìm cô.
 
      Một hôm, ông chủ của cái động đó đến tìm cô, ông ta chừng 40 mấy tuổi, nghe nói ông ta rất giàu, không chỉ có duy một cái động này, ngoài ra ông còn biết bao nhiêu cái quan bar khác, và còn mua bán thuốc phiện. Ngồi nhìn “con gà” xinh đẹp của mình hồi lâu rồi ông ta lên tiếng.
 
       _ Cô ngày càng xinh đẹp. Không uổng là hoa khôi của cái quán bar này.
 
       _ Không phụ lòng ông chứ?
 
       _ Đương nhiên, hôm nay tôi đến xem cô có cần gì không?
 
       _ Có đó. – Dứt lời Thùy Trang đến ngồi vào lòng ông chủ, quàng tay qua cổ ông và nói tiếp. – Tôi muốn theo ông, tôi không muốn làm một “con gà bình thường” của cái quán bar nhỏ này.
 
      Ông ta giật mình, ngày nào là cô gái vẫn nhút nhát, ông ta chính là người hưởng  thụ con gà mới này đầu tiên. Lúc đấy cô như tờ giấy trắng, bây giờ đã bản lĩnh hơn xưa nhiều. Ông cười tinh quái.
 
       _ Tại sao tôi phải cho phép cô đi theo tôi. Cô có biết những cô ả theo hầu tôi phải là những cô chỉ qua tay một mình tôi thôi. Tôi không thích mang giày cũ đâu.
 
       _ Ông không thích mang giày cũ mà lúc tôi mới về ông đã ăn tôi như một con thú hoang à. Tôi không tin ông không biết tôi đã không còn trinh trắng khi bước chân vào đây. – Ngừng một lúc, cô tiếp tục nói – Và có một lý do nữa, tôi đẹp, và tôi biết điều đó. Tôi có thể giúp ông những công việc mà ông muốn và hầu hạ ông khi ông cần. Tôi chỉ là của ông. Chỉ cần ông cho tôi quyền lực. – Vừa nói Thùy Trang vừa vuốt ve khắp người ông ta.
 
       Một tràng cười khoái chí, cô gái này đã trở nên trơ trẽn, trơ trẽn đến mức thoái hóa, nhưng ông ta thích. Kể từ đó, cô về sống trong ngôi biệt thự xa hoa, không ai dám đụng tới cô. Hiện tại, cô đã có quyền lực như chính cô muốn. Cô trở thành mama, một mama tài tình. Cô có thể làm các cô gái bị bắt về ngoan ngoãn nghe theo lời cô mà đi phục dịch mấy gã đàn ông kia. Và dần dần ông ta giao cả những chuyến buôn thuốc phiện cho cô phụ trách đứng ra mua bán. Sắc đẹp đúng là vũ khí lợi hại. Cô chưa từng biết nhan sắc có nhiều công dụng như vậy.
 
       Mười năm trôi qua kể từ khi cô bỏ cái nơi cô lớn lên ra đi. Mọi thứ cứ dần thay đổi con người cô, từ một con người hiền hậu cô đã trở thành một chị đại khét tiếng. Còn Thúy Lan, cô không ngừng tìm kiếm cô bạn yếu đuối năm xưa của mình, không biết giờ đây cô ấy ra sao, có ăn no, có bị ai ức hiếp như khi xưa nữa không. Và Thúy Lan hiện giờ đã trở thành một nữ cảnh sát, tham gia phá các vụ án lừng lẫy của thành phố. 
 
       Nhiệm vụ của cô bây giờ là phá một đường dây buôn bán ma túy và mại dâm. Cô trà trộn vào đám người bị bắt cóc và bị mang về động, trong lúc bị nhốt cô đã tìm cách thả hết những người đó, nhưng cô lại bị bắt lại. Bọn trai tráng lực lưỡng mang cô quỳ trước một quý bà cao sang, cô gái trước mặt lộng lẫy như một bà hoàng đứng quay lưng về  phía cô. Chậm rãi hỏi.
 
       _ Cô là do ai gài vào đây? – Vừa hỏi vừa đưa ly trà vào miệng và quay người lại.
 
       Giọng nói đó, sao quen thuộc vậy, Thùy Trang, không thể nào, là giống nhau thôi. Thúy Lan tự nhủ và ngước mặt lên. Cổ cô nghẹn ứ lại, cô không thể cao giọng nói như tát vào mặt đối phương như tính khí ngang bướng của cô. Trước mặt cô là ai đây, sao quen quá, nhưng sao xa lạ quá. Không gian u tịch bao trùm cả căn phòng. Hai người con gái sững sốt nhìn nhau một hồi lâu. Thúy Lan mới mở miệng được.
 
       _ Thùy… Thùy…
 
       Cắt ngang lời cô, Thùy Trang bảo đám thuộc hạ.
 
       _ Tụi bây đi xuống đi.
 
       _ Dạ - Cả đám hô to.
 
       Quay sang phía Thúy Lan.
 
       _ Tại sao mày ở đây?
 
       Thúy Lan tức tưởi
 
       _ Mày là tội phạm sao, tại sao mày lại như vậy, tại sao? Hoài bão của mày đâu, con người lương thiện của mày đâu? Tại sao mày lại dụ dỗ gái nhà lành theo con đường này? Tại sao mày đầu độc con người bằng cái thứ thuốc kinh hoàng đó? Tại sao?
 
       Thùy Trang nói như quát vào mặt Thúy Lan, cũng khóc theo cô bạn
 
       _Tại sao? Mày hỏi tao tại sao. Vậy  tại sao tao phải cam chịu? tại sao tao phải lương thiện khi người đời không lương thiện với tao. Ba tao bị cướp giết chết, mẹ vì nghèo mà chết, bản thân tao vì quá lương thiện mà luôn bị ức hiếp. Đến lúc tao mất tất cả, lại bị cưỡng bức, sao những người nhìn tao lớn lên từ nhỏ lại không ai an ủi tao, mà còn dùng những từ ngữ lăng mạ tao. Vậy tại sao tao vẫn phải là Thùy Trang yếu đuối lương thiện như trước kia.
 
       Thúy Lan nhẹ giọng, ngồi sụp xuống nói trong tiếng nức.
 
       _ Tao xin lỗi mày. Tao không bảo vệ được mày. Nhưng từ bây giờ tao hứa tao sẽ bảo vệ mày hết sức có thể. – Thúy Lan cầm tay Thùy Trang vừa nói vừa khóc. - Tao cầu xin mày, quay đầu lại đi, tao sẽ bảo vệ mày như trước.
 
       Thùy Trang gạt phắt tay Thúy Lan ra, hai hàng nước mắt vẫn không ngừng chảy, không ngờ lại có cảnh người mạnh mẽ như Thúy Lan lại ngồi đó khóc nức nở cầu xin, Còn Thùy Trang yếu đuối lại lạnh lùng đứng đó.
 
       _ Tao không còn đường lui đâu, tao không muốn vô tù, tao muốn cuộc sống này. Tiền và quyền lực, tao không muốn bước ra.
 
       Thúy Lan lại nắm chặt tay Thùy Trang nức nở.
 
       _ Tao sẽ bảo vệ mày mà, mày không đi lâu đâu, sau đó, mày hãy sống một cuộc sống tốt đẹp mà, xin mày đấy. Mày quên rồi sao, mày từng nói với tao, mày muốn trở thành một bác sĩ giúp đời giúp người, mày từng hứa với mẹ mày sẽ trở thành một công dân hữu ích, và tao từng nói mày nhất định sẽ không hại ai mày cũng nói đương nhiên mà. Tại sao bây giờ mày lại hại đời biết bao nhiêu cô gái, mày lại đầu độc người khác thay vì chữa bệnh cho họ. Mẹ mày sẽ thất vọng về mày biết bao nhiêu. Hãy thương chính bản thân mày, thương mẹ mày, thương tao, và thương những cô gái đang bị chà đạp thân xác kia, thương những gia đình sắp bị tan rã vì người thân nghiện ngập kia. Quay đầu đi Thùy Trang. Xin mày đấy.
 
       Cô gái kia không nói không rành, cứ khóc, hai cô gái cứ thay nhau khóc. Thùy Trang ngồi xuống ôm Thúy Lan.
 
       _ Không đâu, những cô gái kia tao chăm sóc rất tốt mày ạ. Còn những người nghiện ngập kia, họ đáng bị trừng trị bởi thói ăn chơi của họ. Mẹ tao sẽ vui khi thấy tao sống sung sướng. Mày cũng vậy đúng không. Mày thương tao, đừng điều tra nữa, hãy để tao có cuộc sống sung sướng này. Tao cũng xin mày đấy.
 
       Thúy Lan đẩy Thùy Trang ra, tát thẳng vào mặt cô bạn thân cô luôn tìm kiếm.
 
       _ Mày nói gì vậy, mày nghĩ lại đi, không một cô gái nào không muốn một mái ấm gia đình, có chồng có con, không ai muốn chôn vùi cuộc sống này, mày đang nhấn chìm ước mơ của họ. Còn những người nghiện ngập kia, họ đáng chết nhưng cha mẹ họ, những người yêu thương họ không đáng bị chung với họ. Mày đang đập tan biết bao nhiêu gia đình. Mẹ mày muốn mày trở thành con người ác độc như vậy sao. Mày có điên không. Thùy Trang à, diện mạo mày vẫn vậy, nhưng mày không còn là đứa bạn tao cố gắng tìm kiếm bấy lâu, mày không còn là đứa con ngoan ngoãn của mẹ mày. Mày thay đổi rồi, mày khác rồi.
 
       Cái tát như thức tỉnh Thùy Trang. Cô để Thúy Lan đi, Thúy Lan trở về như người mất hồn, cô không biết mình phải làm gì. Còn Thùy Trang, cô cũng đau lòng, đau chết người. Cô lặng lẽ ra mộ phần của mẹ cô. Ngôi mộ này chính Thúy Lan xây lên cho mẹ cô, cuộc đời này ngoài mẹ cô ra, Thúy Lan là người yêu thương cô vô điều kiện. Thúy Lan luôn che chở, bảo vệ cô, lo mồ yên mã đẹp cho mẹ cô, hao tâm tổn sức đi tìm cô. Nhưng cô đã làm Thúy Lan đau lòng quá nhiều. Cô thật tệ, thật là tệ.
 
       Suốt một tuần im ắng, Thúy Lan chợt nhận được một email từ Thùy Trang, mọi chứng cứ tội phạm của ông Tình, người Thùy Trang theo từ trước đến nay. Từ những chứng cứ đó Thúy Lan đã dễ dàng chặn bắt hết mọi hoạt động mua bán thuốc của ông Tình và những quán bar mại dâm. Thì ra cả tuần nay Thùy Trang đã cố tìm mọi chứng cứ cho Thúy Lan.
 
       Hay tin bị phản bội, ông Tình tức giận và điều tra. Biết được chính là Thùy Trang, người con gái mà ông ta dường như đã thực sự yêu cô ấy, đã phản bội. Đau thương, tức tối ông đã bắn chết Thùy Trang. 
 
      Xông vào bắt ông Tình nhưng đã trễ một bước, Thùy Trang đã bị bắn, tiếng cười mang rợn của ông Tình vang lên.
 
       _ Chết đi, tiện nhân, tao đã yêu thương mày bao nhiêu mà mày phản bội tao. Tiện nhân.
Giọng ông ta nhỏ dần và bị lôi ra xe. Thúy Lan chạy lại ôm lấy Thùy Trang, Thùy Trang thì thào.
 
       _ Tao biết lỗi rồi, tao biết tao sai rồi, tao phải đi chịu tội với mẹ tao. Hãy sống tốt nha. Cảm ơn tình bạn của mày, kiếp sao tao trả mày.
 
       Thúy Lan khóc thét lên, ôm lấy Thùy Trang.
 
       _ Không, mày phải trả nợ tao ngay bây giờ, ngay kiếp này. Thùy Trang, tao xin lỗi mày, tao lại không thể bảo vệ mày, xin lỗi mày.
 
       Thùy Trang đưa tay lau nước mắt cho Thúy Lan, rồi buông xuôi ra đi. Trên môi cô nở một nụ cười mãn nguyện.
Ngay trước mộ Thùy Trang, Thuy Dung đặt một đóa hoa hồng, loại hoa Thùy Trang rất thích. 
 
       _ Tao sẽ nhớ mày, mãi mãi !
 
~END~
Tạo vào 2017-08-08 16:33:46, Cập nhật 7 năm trước
Bình luận
Top phản hồi
Đang tải bình luận bài viết Phản hồi bài viết Vòng xoáy oan nghiệt
Gửi đi

Chia sẻ Vòng xoáy oan nghiệt tới bạn bè để mọi người cùng đọc nhé !

Bài viết có vấn đề ? Hãy cho chúng tôi biết.

Gửi báo cáo sai phạm
Bạn đang đọc bài viết Vòng xoáy oan nghiệt.

Hãy để nguồn tutrithuc.com khi phát hành lại nội dung này !

13874